Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung

/

Chương 2: chuyện hôm qua, ta không còn nhớ nữa

Chương 2: chuyện hôm qua, ta không còn nhớ nữa

Đồ Chơi Của Đô Đốc Cang Chung

9.946 chữ

12-05-2023

Thấy hắn có vẻ không muốn nói chuyện với mình, Tư Dương chu mỏ cô hỏi hắn: “ Anh từ đâu đến? Anh còn nhớ bản thân đã bị gì vào ngày hôm qua không?”

Câu nói của Tư Dương làm hắn nhớ lại sự việc xảy ra hôm qua. Lúc đó, con tàu chờ hàng của hắn đang vận chuyển hàng đi ngang qua một hòn đảo. Đáng lý, hắn không có mặt trên con tàu đó nhưng vì trong lúc kiểm tra hàng hóa. Tên trở hàng không biết rằng hắn đang ở trên tàu nên đã nhổ neo. Chính vì vậy mà hắn đã bị kẹt lại trên con tàu. Tên lái thuyền cảm thấy có lỗi muốn quay đầu trở lại để đưa Cang Chung trở về đất liền nhưng hắn lại từ chối. Dù sao, con tàu này cũng sẽ quay trở lại vào lúc tối. Mà hắn không có việc gì vội sau một cuộc chiến vừa rồi. Nhân cơ hội này, hắn cũng muốn xem thử việc vận chuyển hàng của những tên thương buông ra sao.

Nhưng không ngờ, bọn hải tặc lại tập kích bất thình lình khiến họ không thể trở tay kịp. Cang Chung đã giao đấu với chúng nhưng vì vế thương chưa hồi phục cộng thêm việc không có chi viện và vũ khí nên đã bị bọn chúng đã thương. Sau khi cướp hết hàng hóa trên tàu, chúng bỏ một quả bom trên tàu để cho nổ nó. Như vậy, mọi chứng cứ phạm tội sẽ được phi tang.

“ Chuyện hôm qua, ta không còn nhớ nữa.” Cang Chung nghĩ việc này không cần nói với người ngoài như cô. Với cả, hắn vẫn chưa biết cô thuộc phe nào.

“ Không nhớ ư! Có khi nào anh bị mất trí nhớ rồi không?” Tư Dương há miệng hoảng hốt. Không ngờ, chỉ sốt có một đêm thôi lại quên sạch hết mọi thứ. Nói không chừng, hắn không còn nhớ bản thân là ai, tên gì, thuộc băng hải tặc nào. Tư Dương lo lắng mà trở nên gấp gáp. “ Anh nhìn tôi này. Anh còn nhớ mình tên gì không?”

Biểu hiện của cô làm hắn có chút khó hiểu. Chẳng biết cô đang suy nghĩ cái gì trong đầu. “ Cang Chung.”

“ Anh ở băng hải tặc nào?” Tư Dương ngây thơ nói mà không biết rằng bản thân đang nói chuyện với một Đô đốc.

Qua lời nói của Tư Dương, hắn có thể đoán ra được cô chính là một hải tặc nhưng tạm thời hắn không manh động mà sẽ thông qua cô để thăm dò tình hình ở đây. Xem ra, lần này hắn gặp phải mẻ cá ngon rồi. “ Tôi không nhớ. Còn cô?”

Tư Dương tự tin với nhóm của mình. Cô dõng dạc nói: “Anh có nghe qua Tư Lục không?”

Nhưng câu trả lời của Cang Chung khiến cô cảm thấy tuyệt vọng.

“ Chưa nghe bao giờ.”

“ Cái gì chứ!” Cô chao mày, nhăn mặt trông cứ như vừa nhìn thấy việc gì tồi tệ. Trong tâm trí của cô không ngừng suy nghĩ. Tại sao một băng hải tặc có tiếng như gia đình cô lại không được biết đến rộng rãi? Trong khi những băng hải tặc nhỏ ti tẹo lại có nhiều tiếng tăm hơn. Cô không phục. Tư Dương này nhất định phải khiến cho tên tuổi của “ Tư Lục” lớn mạnh hơn mới được.

“ Cô không sao chứ?” Cang Chung không khỏi hiếu kì khi Tư Dương có những hành động một mình như đang nói chuyện với ai đó ngoài hắn.

“ Ơ..tôi..” Cô ngớ người ra, vì mãi đấu tranh với tư tưởng mà quên rằng vẫn còn có một người đang đứng ở đây. Những hành động vừa rồi của cô chắc là xấu hổ lắm đây. Tư Dương liền kiếm cớ lãng tránh chuyện vừa rồi. “ À, hình như anh vẫn chưa biết tên tôi đúng không. Tên tôi là Tư Dương, gia đình tôi là một hải tặc nhưng anh đừng lo nha. Cha tôi hiền lắm không làm hại người tốt đâu…” cô còn chưa kịp nói dứt lời đã nghe thấy tiếng gọi của Lục Châu ở bên trong.

“ Chị! Chị đi đâu rồi!” Lục Châu vừa thức dậy đã lén chạy qua bên chị của mình.

Tư Dương nghe thấy tiếng em gái thì vui mừng, cô vội chạy vào bên trong. “ Chị đây.”

Cang Chung nhìn theo bóng lưng của Tư Dương. Cái tên “ Tư Dương” khiến hắn cảm thấy vấn vương trong lòng. Đúng vậy, cái tên “ Tư Dương” có nghĩa là bốn đại dương lớn. Mà bốn đại dương lớn này điều do một tay hắn cai trị. Nói rõ hơn, cô từ lâu đã là người dưới sự cai trị của Cang Chung này. “ Tư Dương, ta nghĩ ta và em đúng là có duyên với nhau.” Trên gương mặt vẽ một đường cong tuyệt mỹ. Cang Chung đi theo Tư Dương vào bên trong.

Lục Châu nhìn thấy chị và tên kia từ bên ngoài đi vào. Cô em liền kéo chị qua một bên, ánh mắt dè chừng hắn. Cô em thì thầm vào tai chị:” Chị, sao chị lại đi chung với hắn ta. Mình còn chưa biết hắn là người tốt hay người xấu mà.”

“ Chị biết chứ. Chị đã tìm hiểu về thông tin của anh ta rồi đấy chứ.” Tư Dương giương giương tự đắc làm ra vẻ mặt đắc ý.

“ Vậy hắn là người như thế nào? Nói em nghe đi.” Lục Châu rất tò mò về người đàn ông trước mặt. Cô em không ngừng hỏi chị của mình về hắn.

Nhưng đối với câu hỏi dồn dập của Lục Châu, Tư Dương ngập ngừng không biết nói sao. Vì cô nghĩ rằng hắn bị sốt đêm qua đến nỗi mất trí nhớ. Cô cũng chỉ biết được tên của hắn mà thôi.

Thấy chị mình cứ ấp úng, Lục Châu tưởng rằng chị không muốn nói cho mình biết. Cô em bày ra vẻ mặt không vui. Trước giờ chị có che giấu cái gì với cô đâu, sao bây giờ lại ấp úng với cô như vậy. Chẳng lẽ, chị gái đã thích tên đàn ông này? Nhưng chị gái đã có người thương rồi mà. Hay là chị gái muốn cùng một lúc lại đi yêu hai người. Sao chị gái lại trở nên như thế chứ?

Ngay lúc này, mẹ của hai cô gái bước vào. Nhìn thấy Cang Chung đã tỉnh dậy, bà liền nổi cơn tức giận trong lòng. “ Tư Dương, Lục Châu!”

“ Dạ!” Hai cô gái nghe thấy tên của mình thì giật bắn người, lập tức đứng nghiêm người.

“ Hai đứa..và cả cậu trai kia đi ra đây cho mẹ.” Bà lườm Cang Chung một cái rồi quay người bỏ đi.

Lúc này, Tư Dương và Lục Châu biết sắp có biến, cần phải đi gọi cha để cầu cứu gấp thôi.

Thuyền trưởng lúc này đang ngồi trên ghế vui vẻ mà thưởng thức uống ly sữa bò bổ dưỡng buổi sáng. Ấy vậy, ông về mới đưa ly vào miệng thì bị sát khí u ám của vợ mình làm giật bắn mình. Ly sữa trên tay vì thế mà bị trượt ra khỏi tay “ Ôi không! Ly sữa của tôi!” Ông giơ hai tay ra bày tỏ sự hối tiếc của mình với ly sữa.

“ Ông đang làm cái gì đó. Muốn uống lắm hả? Phải vậy không?” Bà vừa nói vừa hét vào mặt của chồng mình.

Đứng trước cơn bão lớn, ông lắc đầu lia lịa. Hai bên má thịt cũng vì thế mà rung lắc dữ dội. Có cho mười cái gan ông cũng không dám nói “ có” với con sư tử trước mặt mình. Chẳn biết tên nào mới sáng đã làm cho mấy cái gai của bà vợ mình sừng sửng như vậy. Ông mà biết được sẽ đem tên đó ra bâm thành trăm mảnh ngoại trừ hai đứa con gái của mình. Bởi vì hai đứa đó thường là tình nghi số một trong cái thuyền này. Ông niềm nở hỏi vợ: “ Mình à! Có chuyện gì mà mình lại giận dỗi như vậy. Ai làm mình tức thì mình cứ nói ra, tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ tên đó một trận.”

“ Ông lo mà giữ cái chức thuyền trưởng của ông đi. Đừng có làm phiền đến tôi.” Bà đi đến chỗ chồng, trực tiếp đẩy ông ta ra một bên. Còn mình thì ngồi vào vị trí đó.

Tư Dương và Lục Châu cùng với Cang Chung bước ra. Vừa nhìn thấy cha, Lục Châu giương ánh mắt cầu cứu với ông. Thân làm cha, ông đương nhiên nhận ra ám hiệu của con gái mình. Nhưng chỉ tiết rằng, ông cũng không cứu nỗi bản thân mình huống hồ là hai đứa. Nhưng lại có đều, người ta thường bảo “ hổ dữ không ăn thịt con”, ông tin chắc là con hổ này sẽ không làm hại con của mình đâu. Nói như vậy, người cuối cùng cần được cứu lại là ông chứ không phải hai đứa con của mình. Haizzz, sao đang yên đang lành lại trở thành bia đạn của người khác rồi.

“ Hai đứa quỳ xuống cho mẹ.” Bà ngồi dựa vào thành ghế, hai tay đặt lên thanh ghế. Nhìn thấy hai đứa con ngoan ngoãn làm theo lời mình bà mới hài lòng. Nhưng Cang Chung vẫn đứng im không có động thái gì khiến bà không được vui. Bà ta chỉ tay về phía Cang Chung hỏi:” Này, có quỳ xuống được không?”

“ Bà đang nói ta ư?” Cang Chung bình tĩnh hỏi lại.

“ Chẳng lẽ ta nói với cái bóng dưới chân ngươi.” Nhìn gương mặt như không có gì của hắn làm bà không mấy thiện cảm. Được người khác cứu giúp mà bày ra thái độ hóng hách đó đúng là không thể tha thứ mà.

Câu nói của Cang Chung càng làm bà ta tức giận hơn “ Ta từ trước đến giờ chỉ quỳ trước cha mẹ. Người lạ, ta không có nghĩa vụ phải nghe theo lời của họ.”

“ Ngươi vừa nói cái gì???” Bà ta nghiến răng nghiến lợi mà hỏi hắn. Bà chưa từng gặp người nào mà kiêu ngạo như vậy. Thái độ của người này làm bà lại nhớ đến một người. Nhưng người đó lại là kẻ thù của gia đình bà. “ Đô đốc Hải quân!!!” Bàn tay bất giác siết chặt lại.

“...” Câu nói vừa rồi của bà ta đã làm cho Cang Chung ngẩn người ra. Trong phút chốc, hắn cảm thấy sự lạnh lẽo từ bên trong người phụ nữ này. Bà ta là ai? Sao lại biết được thân phận của hắn? Nhưng mà, hình như lời nói vừa rồi chỉ có một mình hắn nghe thấy. Nếu biết hắn là một Đô đốc, tại sao mọi người không bắt giữ hắn lại mà vẫn để hắn tự do đứng ở đây. Cũng có nghĩ là, câu nói vừa rồi bà ta không phải đang nói với hắn mà đang nói về ai đó.

Tư Dương thấy hắn vẫn cứ ngây người ra đó, lại sợ mẹ nổi giận. Cô liền kéo tay hắn nói nhỏ: “Cang Chung, xin anh đấy. Chỉ cần quỳ xuống một chút để mẹ tôi hết giận thôi được không?”

Vẻ mặt thành khẩn của Tư Dương trông rất đáng yêu, Cang Chung mới không đôi co nữa mà quỳ xuống. Cứ xem như là đang quỳ gối trước mạt mẹ vợ vậy. Cang Chung nhìn qua Tư Dương mỉm cười một cách kín đáo.

“ Nói ta biết, cậu là hải tặc, thương buôn, quân nhân…hay là ai?” Bà nhìn chằm chằm vào người Cang Chung.

“ Một người bình thường.” Hắn vẫn dùng vẻ mặt đó mà trả lời bà ta.

“ Ngươi đang nói bọn ta không bình thường à! Giỏi lắm thằng nhóc.” Bà nheo nửa mắt nhìn hắn. Trông mắt bà, người này có một mối nguy hiểm tiềm tàng. Nếu không sớm để nó rời khỏi tàu của mình chỉ sợ rằng có một tai họa sẽ xảy ra. Với cái cách nó nói chuyện rất giống với người đó. Dù không biết nó thuộc phe nào nhưng dù vậy thì tất cả đều có hại với gia đình của bà. Bà tuyệt đối sẽ không để ai làm hại gia đình của mình.

“ Ngươi đã tỉnh lại thì mau cút khỏi đây đi. Ta sẽ cho ngươi mượn chiếc thuyền nhỏ và một chút thức ăn trên đường đi. Còn việc ngươi có chở về nhà được không thì không còn liên quan đến gia đình của bọn ta. Bọn ta chỉ giúp ngươi đến đây thôi.” Bà thẳng thắn đuổi hắn ra khỏi tàu.

“ Không được đâu mẹ.” Tư Dương thấy mẹ muốn đuổi Cang Chung đi thì cô ngăn lại. Vì Cang Chung đang bị mất trí nhớ, làm sao hắn có thể trở về nhà được chứ. Còn nữa, trên biển có rất nhiều lũ cá răng nhọn. Lỡ như bị đâm lũng thuyền thì làm sao. Thật là tội nghiệp cho hắn.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!